Kể(trải nghiệm) về việc tốt mà em đã làm – Văn Mẫu Lớp 8(lớp 6)
Không có gì đáng quý bằng một tuổi thơ đẹp, được yêu thương, được chăm sóc và được làm những điều mình thích. Vậy mà ngoài kia còn có bao nỗi bất hạnh mà số phận trớ trêu đã dành cho những người bạn nhỏ. Mỗi lần nghe tin tức về những hoàn cảnh thương tâm, em lại xúc động nhớ về một cậu bạn hàng xóm học chung trường với em ba năm trước. Câu chuyện về bạn cũng là câu chuyện về việc tốt mà em đã làm, một việc tốt đáng ghi nhớ trong đời nhắc nhỏ em nhiều điều đáng quý.
Thời gian trước đây, lúc em còn là một cô học sinh tiểu học dù không còn ngây dại nhưng vẫn mang chút vô tư của một đứa trẻ sống trong sự yêu thương, bao bọc. Ngoài những lúc đến trường, em mải mê chìm trong thế giới của riêng mình với việc đọc truyện, xem hoạt hình và chơi với búp bê. Em không quan tâm nhiều đến thế giới bên ngoài, nhất là cuộc sống cá nhân của những bạn cùng trang lứa. Thế nên việc có một cậu bạn xa lạ chuyển vào cùng lớp với bộ dạng đen đúa, nhút nhát chẳng khiến em tò mò. Không chỉ gặp bạn ở trường, thỉnh thoảng em vẫn nhìn thấy bạn ấy với xấp vé số trên tay những lúc xong giờ học. “Sao bạn ấy lại phải đi bán vé số nhỉ?” Những lần gặp tình cờ như thế bên ngoài đã đã kích thích trí tò mò của em và em dần lưu tâm đến người bạn này. Tên bạn ấy là H, H sống trong con hẻm nhỏ gần nhà em, con hẻm cùng với đa phần là những căn nhà nhỏ, lụp xụp, tạm bợ cho những người lao động ở thuê. Nếu H không học cùng lớp chắc em cứ tưởng cậu ấy nhỏ hơn mình vài ba tuổi vì dáng người cậu nhỏ con, gầy gò, ốm yếu. Em thường xuyên thấy cậu trễ học, không chép bài, luôn xuất hiện với bộ dạng lem luốc, đáng thương. Cậu chưa từng tiếp xúc với bất kì bạn nào trong lớp, cũng chả được bạn bè nào quan tâm, giúp đỡ dù chỉ một lần. Nhìn cái dáng nhỏ lủi thủi một mình trên hè phố, qua những con hẻm nhỏ, cái bóng hiu hắt đến đáng thương. Lòng em dâng lên một niềm thương cảm. Bạn ấy cũng đồng trang lứa với mình mà bạn ấy lại vất vả và thiệt thòi nhiều.
Vào một buổi tối, khi em đang trên đường đi học thêm về, đạp xe băng qua con hẻm thì ở từ xa em nghe thấy tiếng quát mắng. Ban đầu, em cũng không để tâm tới nhưng rồi âm thanh ồn ào đó ngày càng lớn dần, tiếng khóc thút thít cũng vang lên. Với bản tính tò mò đã khiến em dừng xe lại rồi len lén trốn sau một bụi cây âm thầm quan sát. Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt em thật đáng sợ. Một người đàn ông đang chửi mắng và đánh đập hai đứa trẻ không ngừng. Từ xa thôi nhưng em có thể thấy được hình ảnh đứa con nít đang nấp sau lưng và ôm chặt lấy đứa trẻ lớn hơn. Nhưng…nhìn kĩ lại thì đứa trẻ lớn đó không phải ai khác mà chính là H, người bạn có hoàn cảnh khó khăn học cùng lớp em. H như một chú gà dang đôi cánh che chở cho đứa em ngây dại của mình. Người đàn ông say khướt quất ngọn roi tói tấp với H, miệng ông ta không ngừng chửi mắng những lời lẽ rất khó nghe. Sao trên đời lại có một người cha như thế? Em bất chợt nghĩ đến người đàn ông kia không phải là cha ruột của H, có khi ông ấy là cha dượng. Tiếng khóc của đứa trẻ rút rít, gương mặt nó tái nhợt vì sợ hãi. Em run lên bám chắt vào cành cây. Xung quanh những ngôi nhà đã tắt đèn hoặc đóng cửa im ỉm, sao không một ai đó đến để giúp bạn ấy và đứa bé? Em rất sợ nhưng chợt nghĩ nếu cả mình cũng bỏ đi thì H và đứa em nhỏ làm thế nào. Em ước gì mình có thể dũng cảm hơn để đứng trước ngừoi đàn ông kia mà hét to “ông không được hành hạ bạn ấy”. Nhưng em cũng chỉ cao ngang ngực ông ấy. Ông ấy lại say và đang cầm chay rượu đe doạ, em không thể can ngăn ông ấy. Chỉ còn một cách. Em hít thật sâu giữ bìn tỉnh và lấy điện thoại để quay lại cảnh tượng này. Phải có bằng chứng thì công an mới giúp được H.
Tay em run lẩy bẩy, em nín thở tìm một góc sáng để quay.Ánh mắt đau khổ như đang cầu cứu hướng về phía em. Điều đó lại cho em thêm sức mạnh để tố cáo hành vi độc ác này. Em vội bấm số điện thoại mà ba em đã lưu vào máy em. Thật may mắn khi em vẫn tìm ra được chú ấy, chú hàng xóm trước kia của em, chú ấy làm công an cũng gần khu vực này. Lời hứa sẽ đến ngay của chú khiến em thở phào nhẹ nhõm. Em hồi hợp đợi chờ. Đúng 10 phút, chú ấy đến cùng với đồng nghiệp của mình. Tuy dù không thể tận mắt chứng kiến cảnh hai bạn nhỏ bị bạo hành nhưng khi nhìn thấy dấu vết trên người của H và đứa trẻ cùng đoạn video mà em cung cấp, chú đã đủ bằng chứng đem người đàn ông ấy về đồn làm việc. Lúc H bước chân ra khỏi căn nhà đó, cậu lại nhìn em với một ánh mắt cảm ơn. Chú công an đưa hai anh em cậu đến đội cứu hộ và kêu gọi mọi người giúp đỡ. Theo những gì mà hàng xóm nói lại và tin từ chú công an, em biết được đầu đuôi câu chuyện. H mồ côi cha, mẹ cũng bỏ đi biệt xứ từ lúc đứa em H mới chào đời. H ở với bà nội trong một vùng quê hẻo lánh. Đến năm rồi, bà nội của H qua đời, H bơ vơ đành theo một người họ hàng xa lên thành phố. Người họ hàng này hứa sẽ cho H và em nhỏ đi học nhưng ông ấy là kẻ rượu chè, không có việc làm. Ông ấy bắt H đi bán vé số và đứa em nhỏ thì cho người khác thuê làm con để họ xin ăn. H ham học, khóc lóc ông ấy mới cho đi học. Mỗi ngày hai anh em ăn uống tạm bợ hoặc được ai đó cho thức ăn sống qua ngày.
Câu chuyện của H làm ai nghe cũng xúc động. Em thương và cảm phục bạn ấy. Hoàn cảnh khốn khó mà bạn vẫn muốn được đi học trong khi có nhiều bạn đầy đủ điều kiện mà vẫn ham chơi, bỏ học. Sau khoảng thời gian khó khăn ấy, H và em nhỏ được một tổ chức từ thiện nhận nuôi và chăm lo cho việc học của bạn ấy cùng đứa em trai cho đến khi bạn ấy trưởng thành. Tin vui đến làm em thở phào nhẹ nhõm. Tay em cẩn trọng xếp từng cuốn vở, bộ đồ chơi và cả quần áo đồng phục đã chật còn rất tinh tươm tặng cho H. Chiếc xe đạp mới sẽ được trao cho H, đó là tấm lòng của thầy cô trong trường và còn nhiều phần quà nhỏ cho em trai của H mà các bạn trong lớp đã mang đến. Em nghĩ đến lúc bạn ấy được hoà nhập cùng bạn bè, được ăn một bữa sáng ngon và vui vẻ trên chiếc xe đạp đến trường lòng em cảm thấy rộn ràng một niềm vui. những cảm giác khó tả. Vừa vui, vừa hồi hộp, lại pha thêm chút nhẹ nhõm nữa.
Một niềm vui bén lên trong lòng em sau khi giúp được cậu bạn ấy, giúp cậu thoát ra khỏi những ngày tháng dường như đang sống trong địa ngục để được nhận lại bằng ánh mắt cảm ơn, một ánh mắt chân thành của cậu làm cho lòng em xôn xao không xiết. Từ đó, em đã có cho mình một bài học: “Biết sẻ chia chắc chắn sẽ giúp bạn phát triển các mối quan hệ xã hội, tạo nên sự gắn kết với những người xung quanh, từ đó không bao giờ cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo. Đồng thời khi ai đó gặp khó khăn, giúp được họ – dù chỉ một chút thôi – chắc chắn bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc và thanh thản hơn rất nhiều.”
Việc tốt mà em đã làm khiến bản thân vui vẻ, yêu đời và có động lực học tập hơn, cảm thấy mình trưởng thành hơn sau khi học được những bài học về sự san sẻ và lòng yêu thương con người,… Em luôn mong rằng sau này bản thân mình sẽ có thể làm được nhiều việc tốt hơn thế nữa và cũng mong rằng mọi người cũng sẽ cùng nhau chung sức để bảo vệ cái tốt-đẩy lùi cái xấu để cùng nhau chung tay góp phần tạo nên một đất nước văn